Thế nên cứ việc cười về mẫu người của tôi đi.
Nhưng đây không phải là tất cả những điều mà tôi muốn kể. Khi tôi bắt đầu để ý đến Miyazawa Sae của AKB48 là từ hồi học lớp 9. Một thời trẻ trâu mà khi nghĩ lại vẫn khiến tôi muốn đập bàn. Và người đã giới thiệu tôi đến với AKB48 lúc đó là một bạn nữ... à, chính xác hơn là một bạn tomboy, tính như con trai và thích con gái. Bạn có thể cuộc đời tôi "cẩu huyết" thế nào rồi đấy.
Và những điều điên khùng tôi từng làm hồi đó là vẫn theo đuổi dù đã bị từ chối thẳng thừng. Lúc đó tôi theo đuổi chỉ vì tính "trẻ trâu" và vẻ ngoài thôi, lớn thêm một chút thì tôi mới nhận ra điều đó, tôi nghĩ hoàn toàn không có tình cảm gì ở đây cả. Nghe đau đầu thật!
Tôi trêu chọc bằng cách nhắn tin qua mạng (hồi đó tôi còn xài Zing), chạy ngang phòng lớp học, tầm một hai giờ sáng nhắn tin bằng điện thoại, chụp ảnh lén... Nói chung bằng đủ mọi cách quấy rối và đương nhiên bạn nữ đó cũng trả lời lại nhưng không phải vì tình cảm. Và đặc biệt là tôi cũng không hề muốn biết cái kết cục của tất cả mọi chuyện là thế nào. Bên nào có tình cảm hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Rồi kì thi chuyển cấp cũng đến, chúng tôi chọn những ngôi trường cùng nguyện vọng khác nhau. Cứ thế dần dần chúng tôi không còn thấy mặt nhau nữa, tôi chỉ hơi đau một xíu thôi. Nhớ lại hồi đó nóng lòng chờ đợi tin nhắn rồi gửi lại thấy vui ghê cơ.
Cảm giác cứ như tôi bị một bóng ma ám vào là hễ tôi thích ai thì y như rằng họ sẽ thích con gái vậy. Và quay lại chuyện hồi tôi mới lên lớp mười. Lần đầu bước vào ngôi trường cấp ba mang tiếng "đạt chuẩn trường học của Đông Nam Á", cảm giác "phê" lắm. Hồi cấp hai thì con gái đứa nào cũng quần Tây, nhưng lên cấp ba thì sang váy hết cả. Tuyệt vời ông mặt trời!
Câu chuyện thứ hai xảy ra vào năm lớp mười. Vẫn giữ bản tính có phần "trẻ trâu" đó và tôi đã gây tội lần nữa. Sự kiện này xảy ra trước sự kiện mất heo đất của lớp tôi. Tôi đã lỡ "cảm nắng" một bạn nữ mới, lớp học người ta đối diện lớp học tôi bằng sân chơi. Đó là lớp tăng cường tiếng Anh, nếu đầu năm không vì đăng kí ngu thì tôi đã được ngồi trong lớp đó rồi. Khỏi vòng vo thì bạn này là tomboy luôn và 100% thích con gái... Và cũng đã có bạn gái luôn, một bạn nữ gốc Nhật lai Việt của trường tôi, còn là cosplayer nữa. Hồi đầu năm vô học bạn nữ đó khá là nổi tiếng.
Thế là tôi bắt đầu viết một "lời thú tội", à không, hai "lời thú tội" lận cơ. Lần thứ nhất thì không sao, tôi được chấp nhận kết bạn qua Facebook (lên cấp ba tôi bỏ Zing và xài Facebook) và cũng chủ động nhắn tin các kiểu luôn. Như đã nói thì lúc đó tôi còn trẻ trâu và bốc đồng mà. Bạn đó cũng trả lời lại tin nhắn các kiểu luôn. Mọi thứ thật sự kết thúc khi đến lần thứ hai, thật sự thì lâu quá rồi nên tôi cũng chẳng nhớ nội dung là gì khiến cả lớp của bạn đó "bùng cháy" luôn *cười*. Bùng cháy theo đúng nghĩa đen ấy.
Vì có con nhỏ bạn từng chơi thân trong lớp học thêm cũng ngồi học trong lớp đó thế nên tôi được thống báo cho biết. Và nó cảnh báo thẳng là cả lớp nó biết mặt tôi sẽ tìm cách cạch mặt. Tôi đã vô cùng hoảng sợ, khi vừa đầu năm đã tạo cho mình một cộng đồng anti-fan như thế. Tôi cũng bị bạn nữ kia chặn luôn Facebook, và cũng bị bạn gái của bạn đó chặn luôn với tin nhắn "lớp tôi không ai chào đón bạn cả."
Một thời gian sau, sau rất sau nữ thì tôi hay tin bạn nữ tomboy kia chuyển trường vì lúc bấy giờ trường tôi có tuyên truyền không hay lắm về cộng đồng LBGT. Nhưng rất may là trước khi tôi tốt nghiệp, các học sinh thuộc thế giới thứ ba đã được nhà trường đồng ý cho mặc đúng trang phục với giới tính của mình.
Từ sau sự kiện đó của năm lớp 10, tôi đã thề rằng từ đó trở đi không bao giờ nói mình thích ai qua "lời thú tội" nữa. Quá đáng sợ và ngu ngốc!
Nhận xét
Đăng nhận xét